Nguyễn Hoàng

Không lời


Buổi sáng nắng vàng thật bình yên
Tiếng sắc xô phôn vang lên réo rắt
Ta lắng nghe giữa trời và đất
Thoáng vang tiếng em cười hồn nhiên.
 
Hai bờ yêu thương vẫn mãi nối liền
Dù nốt trầm như rơi sâu đáy vực.
Nốt cao vút ôm đam mê háo hức
Bay mênh mang đùa với bầu trời.
 
Ta bồng bềnh say và tự do rơi
Chuỗi réo rắt như cất lời nâng đỡ.
Một nốt buông, cửa thiên đường rộng mở
Thoáng bóng em đứng đợi không xa.
 
Nốt cuối cùng giống hạnh phúc vỡ òa
Vị vang đỏ nồng nàn thêm ánh mắt.
Cả thế giới như bỗng dưng im bặt
Chỉ để nghe vọng mãi tiếng em cười…
 
Ta đắm say nghe từng nốt nhạc rơi.
 

Được bạn: HB 09.05.2009 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Không lời"